Vợ và con: "Nỗi đau tiềm ẩn"
Bố thật dở ẹc! Anh vừa quê vừa tự ái, nhìn con trai bẽn lẽn rồi nói: "Ông giỏi thì tự làm đi, đừng chê tôi!" Thằng bé tiu nghỉu, anh hạ giọng: "Thôi, ăn tạm trứng ốp lết nhé, cũng giống nhau thôi. Là con trai, phải dũng cảm chấp nhận sự thật." Hai đứa trẻ phụng phịu nhìn đĩa trứng chiên. Trẻ con thật lắm chuyện, lòng đỏ trứng không còn tung tóe thì cũng là trứng! Sau khi ăn no, giờ đến phần ngủ, nhưng cũng lắm công đoạn: mang bô lên phòng để tiện giải quyết lúc đêm. Cu Bin cu Bo chưa thành thạo, thường bị văng ra ngoài. Muốn ngủ, phải kể chuyện vui. Ngoài ăn, còn phải mặc, con trai cũng giống bố, ngày nào cũng đòi áo mới để đẹp hơn.
Mẹ dặn không được mặc quần xanh với áo đỏ, nhìn như con két. Hôm nay là thứ Tư, phải mặc đồ thể dục! Mẹ không bao giờ nhầm, bố à. Anh cảm thấy khó chịu khi mẹ vắng nhà mấy hôm. Dù tự nhận là người đàn ông giỏi, anh vẫn hoang mang khi phải tự lo từng việc nhỏ như tìm áo của thằng Bin hay xử lý nồi áp suất. Những ai nói vợ đi vắng là sướng nhất chắc chưa có con. Buổi tối, sau khi bọn trẻ đã ngủ, anh mới nhận ra mình đã mệt mỏi hơn trước, không còn ngồi đếm like như trước nữa.
Anh chỉ trả lời vợ qua loa, không hỏi han gì thêm về công việc hay những người xung quanh. Anh nhận ra vợ mình đã phải chịu nhiều vất vả, nhưng cũng tự hào vì cô ấy mạnh mẽ. Không thể thua kém con trẻ, anh lên kế hoạch cho việc chăm sóc lũ nhóc và các việc nhà. Khi chìm vào giấc ngủ, anh mơ thấy ông Bụt, người đã lắng nghe nỗi lòng anh về sự chênh lệch trong công việc giữa hai vợ chồng. Sau một ngày mệt mỏi, anh quỳ xin Bụt tha thứ và hứa không so bì với vợ nữa, nhưng Bụt chỉ thấu hiểu và khẳng định anh đã nhận ra mọi điều.
Con phải đợi chín tháng nữa mới trở lại như cũ vì con vừa mới... dính bầu! Chết tiệt! Anh giật mình tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm. Tại sao giấc mơ đó lại ám ảnh anh? Anh không phải người chồng xấu, không chỉ biết bóc lột vợ. Sáng hôm sau, anh thấy một con rết to gần nệm của hai con. Anh cầm chổi lông gà của vợ để đánh, nhưng con rết vẫn lì lợm. Tiếng đánh làm các con tỉnh dậy và cười. Thằng Bin la lên: "Bố ơi, đấy là con rít đồ chơi của anh Bo!" Anh suýt chửi nhưng kịp nhớ mình đang đứng trước các con.
Anh mệt mỏi buông vũ khí, nhận ra tổ ấm quen thuộc vẫn còn nhiều điều chưa biết. Anh nhớ em, nhớ tiếng nói, hình ảnh và bữa cơm ba món đầy đủ, màu sắc rực rỡ. Nhớ bữa sáng nóng hổi và những bộ đồ gọn gàng, thơm mùi xả. Anh cảm nhận cay đắng trong lòng, nhớ cu Bin đã thỏ thẻ muốn cùng giúp bố. Dù mới xa nhau sáu ngày, nhưng anh thấy thời gian trôi thật lâu, mong chờ giây phút sum vầy.
Vợ nhìn nhà cửa gọn gàng và hai đứa trẻ tinh nghịch bên cạnh, bất ngờ hỏi: "Ở nhà có cô nào đến giúp bố không?" Câu hỏi như một quả bom nổ giữa nhà, khiến cô nhận ra nỗi đau chôn giấu từ mối quan hệ với chồng và con cái.


Source: https://afamily.vn/vo-con-niem-dau-chon-giau-20150603031457197.chn